Chị đứng trước căn hộ chung cư, nhìn
chằm chằm vào cửa nhà, bấm chuông. 1 phút sau, cửa mở. Người chào chị là một cô
gái tuổi tầm 30, vóc dáng cao, mái tóc màu vàng. Cô ta bận đồ ngủ lụa, thân
hình lộ rõ vẻ quyến rũ chết người. Phải nói là cô ta đẹp. Nghĩ đến đấy, chị tức
sôi máu:
·
Chị: vì sao cướp chồng tôi?
Cô ta bị bất ngờ nhưng nhanh chóng lấy
lại vẻ tự tin, bình thản:
·
Cô ta: tôi có cướp đâu, là anh ấy tự ngã vào tôi đấy chứ!
·
Chị: đừng có xảo ngôn! Cô không quyến rũ, không dùng lời ngon ngọt,
không lấy sắc ra dụ dỗ, dễ chồng tôi sa ngã chắc?
·
Cô ta: ồ đấy, chính chị nói đấy! Vậy tại sao chị không dùng lời
ngon ngọt để đối đãi với anh ấy, sao chị không đẹp và nóng bỏng như tôi đi xem
có mất chồng không?
·
Chị: tôi sinh con cho anh ấy, tôi lo toan cơm áo gạo tiền bộn bề,
cả ngày cơm nước giặt giũ, tôi còn có thời gian nào lo cho bản thân mình? Chồng
tôi lẽ ra phải hiểu được tôi đã hy sinh cho anh ta như thế nào, cho gia đình
này ra sao chứ?
·
Cô ta: ồ đó là việc của chồng chị, không phải việc của tôi!
·
Chị: cô cũng là con người, chẳng lẽ cô không có lòng tự trọng,
cô cướp chồng người khác, cướp cha của những đứa trẻ tội nghiệp khác hay sao?
·
Cô ta: chị lại sai rồi! anh ấy vẫn đầy đủ trách nhiệm và nghĩa vụ
với chị, với con. Tôi cũng đi làm, tôi không moi tiền của anh ấy, không đòi hỏi
anh ấy phải ruồng bỏ gia đình đến với tôi. Chúng tôi chỉ là những lúc mệt mỏi nhất,
chán chường nhất trong cuộc sống mà tìm đến nhau. Chị nói xem, chị có gì để an ủi
anh ấy với cái miệng cả ngày càu nhàu ca cẩm, chị có gì để thỏa mãn anh ấy với
thân hình xồ xề và bộ đồ nhăn nhúm giống như cả năm chưa giặt? Chị nói xem, tiền
anh ta kiếm về cho chị, chị để làm gì?
·
Chị: tôi còn phải tiết kiệm, phải lo cho con cái, cho gia đình
này có thể chống đỡ trước giông bão bất cứ lúc nào cũng có thể xảy đến, đâu được
rảnh rang hưởng thụ như cô.
·
Cô ta: ồ chị lại nhầm! giông bão lúc nào cũng sẵn, chờ nó đổ ụp
để chống đỡ, vậy tại sao không ngăn chặn trước khi nó xảy ra?
Lời cô ta như dao cứa vào tim chị bởi
chị biết cô ta nói đúng. Cô ta sống trong một căn hộ ngăn nắp, đầy đủ nếu không
muốn nói là khá sang thì hẳn cô ta không cần moi tiền của chồng chị cũng đã
sống rất dư giả rồi. Quả thực gia đình chị vốn đã không bình yên như chị nghĩ.
Bây giờ chị nên làm gì đây? Chị không nên tìm đến để cô ta sỉ nhục mình. Dầm
mưa suốt 2 tiếng đồng hộ, chị mỏi mệt trở về nhà. Căn nhà hai tầng ấm cúng ngày
nào giờ trở nên lạnh lẽo, trống vắng đến ghê sợ. Hai đứa trẻ đã gửi ngoại từ
hôm qua, chỉ còn mình chị, giờ đây trong căn phòng trống, chị khóc sau mười mấy
năm chịu đựng và chống đỡ bao nhiêu sóng gió. Chị nghĩ mình mạnh mẽ lắm nhưng
không, lúc này hơn ai hết chị cần một lời động viên, một lời an ủi.
Có tin nhắn gửi đến. Là của chồng chị:
·
Tối anh về chúng ta nói chuyện.
Chị biết giông bão đã đổ ụp xuống gia
đình này, chị cần phải nghĩ thêm nữa xem mình nên giải quyết ra sao. Ly
hôn để anh ta được tự do đi tìm hạnh phúc, làm một bà mẹ đơn
thân mạnh mẽ hay cố ràng buộc anh ta vì hai đứa con? Còn chị, tim chị đã chết
kể từ lúc chị nghe tin sét đánh của chồng và cô bồ đồng nghiệp với mối quan hệ
trời đánh kia. Chị nghĩ miên man, khóc và thiếp đi không còn biết gì nữa.
Ngày hôm sau, chị tỉnh dậy, đầu đau như
búa bổ, người nóng ran, tay cắm dây truyền nước, mắt mũi lèm nhèm hết cả. Chị
toan ngồi dậy thì thấy anh bước vào, trên tay bưng bát cháo nóng hổi. Cơn giận
trong chị lại sôi lên nhưng chị mệt quá, không tài nào mà cất lời được. Anh
ngồi bên cạnh chị, một tay bưng cháo, một tay vét từng thìa xung quanh bát rồi
thổi thổi đưa lên trước mặt chị. Lúc đó, chị chỉ muốn hất tung bát cháo và đuổi
con người bội bạc đó ra khỏi nhà cho khuất mắt nhưng chẳng hiểu sao người cứ đơ
ra, miệng tự há để anh ta đút từng thìa cháo cho đến khi vơi quá nửa. Được tí
cháo, bụng ấm lại, cơn giận cũng nguôi, chị nằm xuống nước mắt lăn dài và lại
thiếp đi. Thực ra lúc này, một cái gì đó như là hy vọng lóe lên trong tim chị,
vì con hay vì mình chị cũng không biết nữa. Bát cháo hành của anh ta dường như
đã an ủi trái tim đầy tổn thương của chị. Nhưng cứ nghĩ đến chị vì anh ta bao
nhiêu năm quên bản thân mình, quên tuổi xuân để rồi nhận lại sự đối đãi như vậy
chị hận, hận vô cùng. Chị thiếp đi.
Tỉnh dậy, chị thấy xung quanh trắng
tinh, hình như là bệnh viện. Bóng một người phụ nữ ngồi bên cạnh. Trong người
đã khá hơn bèn ngồi dậy và ngay lập tức nhìn thấy khuôn mặt mà chị căm ghét.
Tại sao cô ta lại có mặt ở đây? Máu trong người chị nóng rần rần. Chị toan gào
lên thì cô ta như mọi lần, ra cái vẻ thông minh đã nhanh chóng cướp lời chị:
·
Cô ta: tôi biết chị nghĩ gì về tôi nhưng không quan trọng. Tôi
đã đến đây ngày hôm nay có nghĩa là tôi tôn trọng chị và không hề muốn chị phải
tiếp tục đau khổ như vậy nữa. Tôi hỏi, chị có muốn giữ chồng không?
·
Chị: điều đó không liên quan gì đến cô.
·
Cô ta: ồ có chứ, nếu chị không giữ anh Văn, tôi sẽ cướp anh ấy về
tay mình. Lần tay là tôi chủ động thật đấy!
·
Chị: cô đừng ra vẻ cao thượng, chẳng phải cô đã cướp anh ta từ
tay tôi, hai người đã qua lại hai tuần nay?
·
Cô ta: vì sao chị biết?
·
Chị: hỏi thừa, điều đó có gì quan trọng.
·
Cô ta: tất nhiên là có bởi vì nó sẽ quyết định thông tin chị biết
đúng sai đến đâu.
·
Chị: cô cho rằng điều tôi biết là sai sao? Sai làm sao được khi
mà người cho tôi biết lại là bạn thân nhất của chồng tôi?
·
Cô ta (cười mỉa mai): vậy chị đã biết những gì?
·
Chị: biết gì à? Cô là loại lẳng lơ đã quyến rũ chồng tôi. Ở cơ
quan chưa đủ cô còn đưa anh ta về nhà, hai người đã gắn bó với nhau đến thế
sao?
Nói đến đó nước mắt chị chảy dài, cổ
hong nghẹn đắng lại, chị không nói được nữa, khóc tu tu lên như một đứa trẻ.
Chị biết chị không thể khóc trước mặt cô ta, không thể để cô ta thấy được sự
thất bại đau đớn của chị. Nhưng chị không kiềm chế bản thân mình được.
·
Chị Vân Anh, chị có biết vì sao chị mất chồng không?
Cô ta đổi giọng, ra cái vẻ thân thiết và
không đợi chị trả lời:
·
Cô ta: thực ra anh Văn là một người đàn ông tốt! Anh ấy rất yêu
chị!
·
Chị: cướp chồng người khác, giờ cô còn định làm thuyết khách à?
·
Cô ta: Nếu như anh ấy ngã vào tôi thật thì tôi sẽ không đứng đây
nói những lời này đâu mà đã cùng anh ấy hưởng thụ hạnh phúc rồi. Chị hãy xem lại
mình đi, đã bao lâu rồi chị không nói với anh ấy một lời ngọt ngào? Đã bao lâu
rồi chị không còn hỏi anh ấy có mệt không? Công việc thế nào hay quan tâm đến
tâm tư, tình cảm của anh ấy? đã bao lâu rồi chị không dành cho anh ấy một đêm
ân ái đúng nghĩa hay chỉ là những lần qua quýt cho xong?
Chị giận giữ, vùng lên:
·
Chị: hai người quả đã thân thiết đến mức ấy, đến mức nói với
nhau những chuyện như thế, đến mức hạ nhục tôi một cách hả hê như vậy sao?
·
Cô ta: tôi không hạ nhục chị, anh ấy cũng không nói với tôi những
điều đó mà tâm sự với bạn thân nhất của anh ấy là anh Đức. Anh Đức là anh trai
tôi.
Chị không thể giấu nổi sự ngạc nhiên,
phẫn nộ:
·
Chị: anh trai cô? Vì thế mà anh ta tiếp tay cho cô quyến rũ chồng
tôi và cho tôi biết để đến cơ sự này? Ra là các người hùa vào với nhau coi tôi
là trò cười phải không?
Chị đã gần như phát điên, nước mắt không
ngừng chảy.
·
Cô ta: nếu như vậy thật thì chị có nhìn nhận cái sai của mình,
có sửa chữa mà giữ lấy chồng không?
·
Chị: con người bội bạc ấy ư? Không bao giờ!!
Cánh cửa bật mở. Một người đàn ông bước
vào. Là Đức, bạn thân của chồng chị. Chị lao đến chỗ anh ta. Anh ta lập tức giữ
tay chị lại:
·
Chị Vân Anh, chúng tôi chỉ là đang đóng kịch với chị. Chúng tôi
dựng nên màn kịch này để chị cảm thấy mối nguy cơ mất chồng mà yêu thương anh ấy
hơn.
·
Chị: các người nói gì vậy?
·
Đúng vậy, Văn không hề ngoại tình. Chúng tôi đã cố thuyết phục Văn tham gia vào vở kịch
này. Văn nhiều lần kể với tôi chuyện gia đình, Cậu ấy đã buồn vì sự thay đổi của
cô. Cậu ấy nghĩ cô không còn yêu thương cậu ấy, thờ ơ và vô tâm với cậu ấy. Em
gái tôi là Phương mới đi du học về nước nên chúng tôi nhờ Phương đóng giả làm
người tình của chồng cô để cô thấy thế mà giữ chồng. Chúng tôi xin lỗi cô vì đã
làm cô tổn thương nhưng chúng tôi chỉ có ý tốt, Văn rất yêu cô.
Choáng váng, chị không nói được lời nào
nữa. Đây là sự thật hay là mơ? Chị đưa tay tát mình một cái đau điếng. Hẳn là
sự thật. Một sự thật khó tin. Đức tiếp lời :
·
Cô đã biết sự thật rồi đấy. Tôi chỉ nói đến đây thôi, tôi đi gọi
Văn.
·
Cô ta : xin chị hãy bình tĩnh.
Nói rồi Phương rót một cốc nước đưa cho
chị. Chị uống một hơi hết luôn. Ngồi một lúc cho trấn tĩnh chị từ tốn nhìn mặt
người phụ nữ mà cách đây ít phút chị vẫn còn vô cùng khinh ghét :
·
Chị : các người đang nói thật hay lại một trò đùa quái ác
khác?
·
Cô ta: chị Vân Anh, anh tôi nói là sự thật.
Chị lại òa lên khóc tu tu. Chị nói trong
nước mắt những lời gan ruột nhất về những gì mà chị cảm thấy, về cuộc sống gia
đình chị ra sao, về căn bệnh huyết trắng kéo dài
triền miên không dứt khiến chị khổ sở và tránh né chuyện chăn gối với anh như
thế nào. Chị nói như chưa bao giờ được nói, khóc như chưa bao giờ được khóc.
Chị không ngờ rằng hạnh phúc mà chị mong ước bấy lâu suýt nữa vụt mất khỏi tầm
tay chị, gia đình chị suýt chút nữa thì tan vỡ. Chị hối hận rồi, chị vô cùng
hối hận, chị sẽ cố gắng để thay đổi. Chị cần anh, cần gia đình này.
Cánh cửa mở, Văn – chồng chị bước vào.
Thì ra từ nãy tới giờ anh đứng ngoài và đã nghe thấy hết những gì chị nói. Nhìn
dáng vẻ cao gầy chất phác của anh, chị chạy đến ôm chầm lấy anh rối rít xin
lỗi. Văn ôm lấy chị:
·
Anh mới là người phải nói lời xin lỗi vì khiến em phải vào viện
thế này! Chúng mình hòa nhé, về ngoại đón con thôi nào!
·
Chị: mai hãy đón đi anh, em nhớ con lắm nhưng em muốn hôm nay
mình có một ngày bên nhau được không?
Văn gật đầu đồng ý. Trong cơn mưa rả
rích của những ngày xuân, bóng hai người đèo nhau đi trong mưa mờ dần. Họ tựa
vào nhau, trong lòng thấy vô cùng ấm áp. Tối đó, họ nằm ôm nhau, trò chuyện và
tâm sự rất nhiều. Lần này, chị sẽ quyết tâm thay đổi bản thân để hạnh phúc thêm
bền chặt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét